Mị Hoặc Vô Hình
Phan_17
Chỉ bốn chữ đã có thể hình dung ra Kha Nhi từng học những
gì, Man Cảnh Ân nhăn mày, lòng rất khó chịu, một cô bé chỉ mới mười chín tuổi,
nếu muốn có năng lực xuất sắc thì phải huấn luyện ở mức mười hoặc mười hai tuổi
mới có bản lĩnh làm sát thủ ở cấp độ ba, như vậy cô đã trải qua những gì rồi ?
Man Cảnh Ân ôm chặt Kha Nhi vào lòng, không hỏi thêm bất cứ điều gì, hắn lúc
này trong lòng một mảnh nhức nhói, một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu như vậy lại phải
chịu những đợt huấn luyện cay nghiệt, có phải cô từng chịu rất nhiều đau đớn
không ? Có phải từng bị tổn thương rất nặng không ?
Hắn tuy không phải sát thủ nhưng để ngồi lên chức Lão Đại này không chuyện gì
hắn không trải qua, bị trúng đạn là chuyện thường tình, ngày trước luôn bị tập
kích, còn chịu nhiều áp lực giữa các bang phái chi nhánh khác, hắn cũng từng
trải qua huấn luyện để mình mạnh mẽ hơn, nên có thể hiểu được một phần nào về
đợt huấn luyện cay nghiệt kia.
Hắn cảm thấy khó hiểu, điều tra cho thấy Kiến Ngụy yêu Kha Nhi còn muốn lấy cô
làm vợ, vì sao có thể đem cô huấn luyện cho được ? Là vì muốn cô trở nên mạnh
mẽ để có thể xứng đáng bên cạnh hắn sao ?
Nhưng cũng phải cảm ơn Kiến Ngụy, nếu hắn ta không chết, Kha Nhi sẽ không thuộc
về hắn, sẽ không để hắn biết được yêu là gì, vì thế hắn sẽ trân trọng cô, bảo
vệ cô, không làm tổn thương cô nữa.
Nghĩ xong, Man Cảnh Ân lần đầu nói những lời từ tận đáy lòng, mỗi một chữ nói
ra chậm rãi như lời thề thốt.– “Sau này, tôi sẽ bảo vệ em.”
Là sát thủ, ngươi không chết thì ta chết, quanh năm chỉ có máu tanh nhuốm đỏ
hai tay, còn có sự oán hận của những gia đình nạn nhân, Kha Nhi chưa hề biết
loại người như cô cũng sẽ được người khác bảo vệ.
Ngay cả Kiến Ngụy ngày ấy cũng không có nói sẽ bảo vệ cô, chỉ luôn miệng bảo cô
nói yêu hắn, bảo cô chỉ thuộc về hắn, giờ nghĩ lại, nếu ngày ấy người cứu cô là
Man Cảnh Ân thì tốt biết bao, có như thế, cô sẽ không sống chật vật như vậy.
Ngoài mặt cô không oán trách Kiến Ngụy đối xử mình như vậy, là vì cô không để
tâm, nhưng từ trong thanh tâm luôn chống đối hắn ta, cả những nụ hôn, những cái
ôm, còn có lời nói, lúc đó cô như người máy, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
Bây giờ người máy này đã được tái sinh, cô đã bỏ đi lớp bọc thép bên ngoài, đã
được tự do làm điều mình muốn. Cô từng nói Man Cảnh Ân là người đầu tiên cô yêu
và cũng là cuối cùng, nhưng cô còn một câu chưa nói, đó là … tim của em sẽ vì
anh mà đập, mỗi nhịp đập là vì hơi thở của anh.
Đang trong cảnh lãng mạn biết bao, Kha Nhi chợt nhớ điều gì, cô lên tiếng. –
“Anh chưa trả lời câu hỏi của em, rốt cuộc được bao nhiều người ?”
“ Ăn cơm thôi.”
Man Cảnh Ân quay người đi luôn xuống lầu, hắn cần phải kiềm chế cơn thịnh nộ
này ngay tức khắc, lần đầu nói ra câu tự đáy lòng lại bị cô làm hỏng mất, hắn
thật sắp phát điên vì cô.
Phòng ăn.
Nhìn sắc mặt Man Cảnh Ân từ lúc bước vào bàn ăn đến giờ cứ u ám, quanh người
còn tản ra sát khí dọa người, mày nhíu chặt không hề buông lỏng khiến Kha Nhi
lần đầu biết lo lắng đứng ngồi không yên.
Lần đầu tiên cô gặp tình huống tiến lùi không được, biết rõ nhìn vào mắt người
khác có thể nhìn ra tâm tư của họ, cô cũng muốn nhìn vào mắt Man Cảnh Ân tìm ra
câu trả lời, tiếc rằng khi chạm vào đôi mắt màu lục kia, tim cô lại đập nhanh,
lí trí rời rạt, một mảnh hỗn loạn càng làm cô lúng túng hơn.
Giờ không biết làm sao cho phải, Kha Nhi nghĩ một hồi, cô quyết định thử một
lần chiêu Lăng Tịnh Hy từng dạy, cô gắp một miếng thịt bò đưa tới miệng Man
Cảnh Ân, nở nụ cười nhẹ, đôi mắt mang ý cười đầy trong mong, Man Cảnh Ân thấy
vậy chỉ nhếch môi, hắn ăn một miếng rồi cúi đầu ăn tiếp.
Rốt cuộc Kha Nhi đã không nhịn được nữa, trước sự kinh ngạc của mọi người, cô
nhỏ giọng dò hỏi. – “Em làm gì sai sao ?”
Man Cảnh Ân giật mình khi Kha Nhi lên tiếng trước mặt mọi người, hắn nhớ rõ từ lúc
cô nói chuyện cho đến giờ vẫn chưa lên tiếng trước mặt bất kỳ ai ngoài hắn, giờ
cô lại lên tiếng, còn có vẻ mặt mất tự nhiên, có phải cô đã hiểu lầm hắn gì rồi
không ?
Chợt nghĩ đến việc ban sáng cô phá hỏng giây phút lãng mạn hiếm có, lòng tức
giận chỉ có thể ôm một bụng hỏa khí vì biết rõ Kha Nhi không hề nhận ra điểm
này, bây giờ cô lại nói mình làm sai cái gì, hắn biết cô đã nhận ra nhưng vẫn
còn mờ mịt. Man Cảnh Ân lắc đầu cười khổ, cô vẫn đơn thuần trong tình yêu,
nhưng hắn thích.
Nhìn dáng vẻ Kha Nhi bây giờ y như đứa trẻ làm sai, muốn dùng cách thức đơn
giản này lấy lòng hắn, lòng hưng phấn bổng nghĩ ra việc trêu chọc cô. Man Cảnh
Ân cười tà mị, vẻ mặt mang chút phúc hắc khó thấy, hắn nheo mắt sắc bén nhìn
Kha Nhi, giọng trầm thấp tỏ vẻ tức giận.
“ Em nghĩ thử xem ?”
Kha Nhi chớp chớp mắt đẹp, giây sau mắt đẹp rủ xuống, vẻ mặt rầu rĩ, muốn có
bao nhiêu đáng thương sẽ có bấy nhiêu đáng thương, giọng nói mang theo ủy khuất
ngay cả cô cũng không nhận ra vang lên.
“Xin lỗi, em sai rồi, sau này nếu không có sự cho phép của anh, em sẽ không làm
càng.”
“Em chỉ nói một câu xin lỗi xuông vậy thôi sao ? Anh không chấp nhận.”
“Vậy anh muốn như thế nào mới không giận ?”
Nghe hắn nói vậy, cũng biết hắn không dễ dàng bỏ qua, trong lòng hạ quyết tâm,
chỉ cần hắn không giận, muốn cô làm gì cũng được.
Man Cảnh Ân có chút bất đắc dĩ thở dài, nghe cô nói thế, chẳng phải bảo hắn
đang giận dỗi mà trách phạt cô sao ? … Nếu đã như vậy, hắn đành làm đến cùng.
Khóe môi nhếch lên tia nham hiểm, ghé người sát người Kha Nhi, bên tai cô khẽ
nói chỉ có hai người nghe.
Kha Nhi giật mình, nghe xong ý định của hắn, khuôn mặt trắng nõn hiện lên hai
tầng hồng đỏ, cô cúi mặt không chút cự tuyệt mà gật đầu, ai biểu làm sai thì
phải nhận hậu quả, có điều lần trách phạt này có phải hơi kì cục không ? Cô có
chút không tình nguyện cho lắm.
Man Cảnh Ân nào biết trong đầu Kha Nhi đang đấu tranh dữ dội vì yêu cầu trơ
trẽn của hắn, lúc này hắn đang đắm chìm trong du xuân, rất mong trời mau tối để
được hưởng nhu hương trong lòng.
“ Lão Đại.”
Hai tư tưởng trái ngược nhau cũng tìm được chỗ dừng, bốn mắt tập trung vào
người vừa lên tiếng.
“Chuyện gì ?”
Man Cảnh Ân thu lại bộ dáng hời hợt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Chấn Phi lên tiếng.
Chấn Phi vẫn bộ Vest đen đơn giản, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhưng có chút mệt mỏi
cho thấy dạo gần đây lao lực quá độ.
Kha Nhi nhìn lướt qua Chấn Phi, đúng lúc Chấn Phi cũng liếc qua Kha Nhi, khi
bốn mắt chạm nhau, khóe môi Kha Nhi giương nhẹ trong tích tắt như có vẻ đang
châm chọc khiến Chấn Phi không được tự nhiên ho nhẹ. Nhìn lại Man Cảnh Ân cung
kính lên tiếng.
“Lão Đại, tin tức từ Tam giác vàng cho biết, nhị đương gia Clifford giết chết
Brain lão đại, hắn ta chính thức thay vị trí của Brain, còn có …”
Liếc nhẹ Kha Nhi, có chút do dự nhưng vẫn lên tiếng. – “Còn có tên Hủy Lực kia
hiện tại đang làm việc cho một người tên Smith, mà tên này là kẻ đã châm ngồi
cho Clifford giết chết Brain, lý lịch hắn ta tôi đang cho người điều tra, nhanh
nhất ngày mốt sẽ có kết quả.”
Nghe tin Hủy Lực đi theo phục tùng người khác, trong lòng Kha Nhi nổi lên sự
hoài nghi khó tả. Suy ngẫm lại những chuyện đã qua, cô tin chắc Hủy Lực dự tính
gì đó mới làm như vậy.
Bao nhiêu năm nay, Hủy Lực chỉ trung thành với Kiến Ngụy, nay Kiến Ngụy chết,
hắn chỉ có hai con đường để chọn, một là thoái ẩn, còn hai là trả thù, mà hiện
tại hắn đi theo tên Smith gì đó, khả năng thứ hai lớn nhất, nhưng Hủy Lực đã
tìm được hung thủ chưa ?
Liếc nhẹ Man Cảnh Ân bên cạnh, mong rằng không như suy đoán của cô, Hủy Lực
muốn tìm Man Cảnh Ân báo thù, đương nhiên cô biết hắn vô tội nhưng trong hắc
đạo, ai ai cũng gán hắn vào tội chết, cô tin Hủy Lực cũng không ngoại lệ.
Chợt nhớ đến Băng Du, cô ta ở Tam giác vàng theo vụ này, nếu thật có chuyện xảy
ra, không lẽ không phát hiện bên đó xảy ra chuyện ? Hay là Băng Du đã xảy ra
chuyện ? Chỉ có thể đi theo lý giải này mới thuyết phục bản thân, cô phải gọi
cho Tuyết Du mới được.
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là nên thông báo cho Hủy Lực biết Man Cảnh Ân vô
hại, còn nếu hắn ta cố chấp, cô cũng không nể tình ngày trước mà tha mạng cho
hắn, vì hiện tại trong mắt cô chỉ có Man Cảnh Ân, hắn là hạnh phúc của cô, cô
sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, xét theo tình thế hiện giờ đối với Man Cảnh Ân khá
bất lợi, bên Tam giác vàng toàn những người có thế lực khá lớn, bọn họ nếu cộng
thêm Vương Vũ Hàn cùng Mạch Quân Vỹ có khả năng sẽ thắng, nhưng không biết Man
Cảnh Ân có đồng ý hay không ? Cô biết hắn coi trọng bạn bè, có thể không muốn
bọn họ dính vào rắc rối mà tự mình xử lý, như vậy tình hình càng không ổn.
“Tiếp tục.” – Man Cảnh Ân hờ hững cầm ly rượu nhấp một ngụm, lên tiếng bảo Chấn
Phi báo cáo tiếp.
Chuyện thay đổi Lão Đại đối với hắn không để vào mắt, trong giới Hắc Đạo, thắng
làm vua thua làm giặc, sống chết đều do mạnh hay yếu, nếu yếu kém thì nên xuống
mồ sớm, sống trên đời chỉ là kẻ để người khác giẫm đạp lên mà thôi.
“Lần trước bên Vương tiên sinh từng bị một thế lực ngầm tranh giành các cuộc
đấu giá bất động sản, bị tổn thất không nhẹ, bên Dương Nghị điều tra ra là
người của Tam giác vàng, mà bên ta mới vừa đây cũng bị chiếm mất một số giao
dịch, cũng là người của Tam giác vàng … Lão Đại, theo tôi thấy, người bên kia
muốn thôn tính chiếm cứ địa bàn bên ta.”
Chấn Phi giải thích xong, Man Cảnh Ân hừ lạnh. – “Bên Vũ Hàn có động tĩnh gì
không ?”
Dạo gần đây có một tổ chức bí mật cố tình phá hoại chuyện làm ăn của Vương Vũ
Hàn, hắn biết chuyện liền cho một số thuộc hạ qua trợ giúp, không nghĩ rằng vài
ngày sau bên hắn cũng xảy ra va chạm với người bên Tam giác vàng, lúc đầu hắn
luôn cho rằng bọn người kia vô hại, giờ xem xét lại toàn bộ sự việc, hình như
là một cái bẫy cho hắn nhảy vào, mà Vương Vũ Hàn chỉ là bia đỡ đạn đầu tiên.
“Bên Vương tiên sinh đã xử lý được một nữa, ngài ấy nói, chỉ cần làm theo kế
hoạch ban đầu, mọi chuyện sẽ lại đi vào quỹ đạo, nhưng … nhưng là ở bên phía
ngài ấy, còn việc ở bên này, ngài ấy bảo Lão Đại tự lo.”
Giọng Chấn Phi nhỏ dần, kế hoạch “Mỹ Nhân Nam” lần này khiến Vương Vũ Hàn như
ăn phải phân, Chấn Phi tin rằng sau khi sự việc kết thúc, người đầu tiên bị “Lăng
Trì” không ai khác là Mạch Quân Vỹ.
Nếu đã tìm được người chết thay, vì sao Vương Vũ Hàn không chịu ra tay giúp
luôn bọn họ ? Tuy biết Lão Đại không cần vì còn có người bên Hỏa Băng Phượng
trợ giúp nhưng không ai biết trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, người bên này
lại điều đi không ít, hắn sợ trong lúc không đề phòng sẽ xảy ra bất trắc.
Man Cảnh Ân nghe thế không giận, chỉ cười cười cho qua, lần này để Vương Vũ Hàn
chịu thiệt thòi, hắn ta đối với tình trạng bên này làm lơ đã là nương tay lắm
rồi, nếu hắn thật nổi giận, chắc chắn đem hai bên cục diện gộp lại, tạo nên một
mớ hỗn loạn, lúc đó lại thêm rắc rối.
“ Lần này giao dịch ở sân bay YY cũng là người bên Tam giác vàng ?” – Man Cảnh
Ân hỏi.
“Vâng, hiện tại người đại diện bên đó là Clifford … Lão Đại, lúc đầu vẫn là
Clifford cùng chúng ta giao dịch, hiện tại thân phận hắn thay đổi, tôi tin lần
này hắn sẽ không đơn giản chỉ muốn giao dịch.”
Man Cảnh Ân hiểu ý Chấn Phi, thân phận thay đổi, nay giao dịch có thể sẽ trở
thành hợp tác, mà hắn thì rất hứng thú với loại người như Clifford, rất muốn
xem Clifford có bản lãnh gì ngồi lên chức vị Lão Đại của Brain, còn có tên
Smith kia, chắc chắn cũng có mặt, hắn càng muốn biết tên kia là người như thế
nào.
“Bên em không có động tĩnh gì sao ?”
Câu nói này là hỏi Kha Nhi, hắn có chút lấy làm lạ, thế lực Kha Nhi không nhỏ,
còn là thủ lĩnh Hỏa Băng Phượng, chuyện bên Tam giác vàng không phải nhỏ, bên
kia nhất định phải biết chứ ? Nhưng từ nãy giờ Kha Nhi không nói một câu, cô
thật không biết gì sao ?
“Em đã cho Băng Du theo vụ này, hiện tại không có tin tức, có thể bên kia đã
xảy ra chuyện ?”
Kha Nhi trả lời xong, điện thoại bổng rung, cô lấy điện thoại ra, đây là cái
điện thoại giống cái của Man Cảnh Ân như đúc, cái này là hắn mua cho cô để tiện
liên lạc, trong điện thoại chỉ lưu sáu người, Man Cảnh Ân, Lăng Tịnh Hy, Vu Tử
Băng và ba người thuộc hạ của cô.
Nhưng cho đến bây giờ cô cũng chưa gọi cho ai ngoài Man Cảnh Ân, mà hai cô gái
kia thì không biết số của cô, vậy chỉ còn một trong ba thuộc hạ. Nhìn màn hình
nhấp nháy tên Nana, vậy chắc bên Băng Du đã biết chuyện nên mới gọi cho cô, thì
ra là chậm một bước.
“Alo …”
“…”
“Đã biết.”
Chỉ vài câu ngắn ngủn, Kha Nhi đã cúp máy, cô nhìn Man Cảnh Ân. – “Băng Du gọi
cho em, bảo đã xảy ra chuyện, có lẽ liên quan đến Clifford, tối nay em đi gặp
bọn họ một chuyến.”
Vừa nói hết câu đã thấy mặt Man Cảnh Ân tối sầm, hàng mày rậm nhíu chặt như
muốn dính vào nhau, cô còn cảm thấy sát khí xung quanh hắn dày hơn khi nãy. Bất
chợt nhớ đến việc kia, Kha Nhi giật mình hiểu ra vì sao hắn có bộ dạng này. Khẽ
cười với hắn, lập tức khắc phục sai lầm.
“Ân, là em nói sai, tối mai mới gặp bọn họ bàn chuyện.”
Lúc này vẻ mặt Man Cảnh Ân mới khá hơn một chút, vòng tay siết chặt eo Kha Nhi,
nhẹ cắn vành tai cô, giọng khó chịu.
“Vậy em hãy cầu nguyện, rằng tối mai còn có sức đi gặp bọn họ.”
Kha Nhi cười khổ trong lòng, là cô sai rồi, không nên xem nhẹ Man Cảnh Ân, chỉ
tại mỗi lần nói đến công việc là trong đầu chỉ tập trung, cẩn thận suy xét, đó
đã là thói quen, muốn bỏ cũng hơi khó.
“Khụ, khụ , khụ …”
Chấn Phi ho nhẹ mấy tiếng, vẻ mặt chẳng ngạc nhiên khi nghe Kha Nhi lên tiếng,
hắn nhìn Man Cảnh Ân, vẫn cung kính như trước.
“Lão Đại, tôi đã báo cáo xong, giờ xin phép đi trước để chuẩn bị cho cuộc giao
dịch kia.”
Man Cảnh Ân không nói gì chỉ gật đầu, hắn và Chấn Phi làm việc nhiều năm nên
hiểu tính cách của hắn, lần này không phải chỉ chuẩn bị để giao dịch bình
thường, trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết, Clifford có ác tâm chiếm cứ chức vị
Lão Đại của Brain thì hắn ta cũng không bỏ qua cho hắn.
Hiện tại Kiến Ngụy chết, bên Trung Đông chỉ còn hắn lớn nhất, Hỏa Băng Phượng
cũng theo phe hắn, còn có hai người anh em kia, Clifford càng không dễ bỏ qua,
nếu tiêu diệt luôn thế lực của Man Cảnh Ân, chẳng phải cả thế giới sẽ do hắn
thống trị sao ?
Bây giờ Man Cảnh Ân mới xâu chuỗi tất cả sự việc xảy ra từ trước đến nay, tên
Clifford này quả rất đáng nghi, hắn có linh cảm cái chết Kiến Ngụy có liên quan
đến hắn ta, vì nếu mất đi Kiến Ngụy, thế lực ở Trung Đông sẽ giảm đi một nữa,
xem ra lần giao dịch này sẽ đậm mùi vị máu tanh đây.
Chấn Phi đi rồi, phòng ăn trở nên yên tĩnh. Man Cảnh Ân kéo Kha Nhi ngồi lền
đùi mình, áp môi đến tai cô nhẹ giọng.
“Giao dịch lần này, tôi có nên đi hay không ?”
Nghe Man Cảnh Ân muốn hỏi ý mình, Kha Nhi không vòng vèo ôm lấy cổ hắn, nghiêng
mặt nhìn vào mắt hắn, giọng kiên định.
“Em tôn trọng ý kiến của anh nhưng về phần Hủy Lực, hắn từng cứu em một mạng,
em muốn cho hắn một cơ hội, nếu hắn không biết trân trọng cơ hội này, em cũng
không vì món ân tình ngày xưa mà bỏ qua … Ân, anh rất quan trọng đối với em, vì
anh, em không cần bất cứ một ai.”
Cô hiểu Man Cảnh Ân có ý gì, qua cuộc đối thoại của hai người khi nãy, cô khá
hiểu về những chuyện gần đây xảy ra với hắn, người bên Tam giác vàng đã có chủ
ý muốn chiếm đoạt địa bàn bọn họ, vậy hà cớ gì bọn họ phải nương tay.
Lần giao dịch lần này không phải bình thường, nếu thuận lại sẽ là sự hợp tác
giữa hai Lão Đại, ngược lại là cuộc giao dịch sống còn, Hủy Lực là người bên
kia, dù muốn hay không, Hủy Lực đã có chủ ý muốn tổn thương đến Man Cảnh Ân, cô
không thể đứng yên mà nhìn.
Lời nói thâm tình lọt vào tai hắn, nghe thật ấm áp, hắn không nghĩ Kha Nhi sẽ
trước mặt mọi người nói với hắn như vậy. Khẽ nhếch môi cười, ôm cô vào lòng để
đầu cô tựa vào ngực hắn.
“Nếu em đã nói vậy, tôi đành cố gắng hết sức cho cuộc giao dịch lần này … là
phúc hay là họa, phải xem bọn họ có thành ý hay không.”
Tuy câu nói không mang tính sát thương nhưng giọng điệu của hắn cho thấy hắn
đang tức giận, điều này cũng phải thôi, bởi ngay từ lúc đầu, bọn người Tam giác
vàng đã khiêu khích bọn họ trước, nếu không đáp trả lại, người khác sẽ nói là
bọn họ là rùa rút cổ thì sao ?
Kha Nhi thoải mái để hắn ôm vào lòng, muốn tổn thương Man Cảnh Ân, còn phải xem
cô có đồng ý hay không ? Hắn là người đàn ông của cô, dù muốn tổn thương cũng
chỉ có cô mới có tư cách làm.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian